Lạy Chúa, đây là ước mơ của con về thế giới :
Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này
Đều thuộc về mọi người, mọi dân tộc.
Con ước mơ không còn những La-da-rô đói ngồi ngoài cổng,
Mà bên trong là người giàu yến tiệc xa hoa.
Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp,
Không còn những cô gái đứng đường hay những người ăn xin.
Con mơ
ước những người thợ được hưởng lương xứng đáng,
Còn các
ông chủ coi công nhân như thể anh em.
Con mơ
ước tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình,
Trong
công viên ,trên bãi biển đông người đi nghỉ mát ...
Lạy
Chúa,con ước mơ một thế giới chan hòa màu xanh,
Xanh của
rừng, xanh của trời, xanh của biển,
Và xanh
của bao niềm hy vọng
Nơi lòng
những ai ham sống
Và nơi
những ai thao thức dựng xây…
Vâng lạy
Chúa,nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ ấy,
Thì xin
Chúa giúp con thực hiện cho được vuông tròn.Amen.
Trích LờI hằng sống,8.1998
Trích:Nối Lửa Cho
Đời - Cầu nguyện
(Lm.Lê Quang Uy DCCT
Sưu tầm và biên soạn)
Chiếc Giày
[NLN: Chúng ta thường ít nghĩ đến người khác mà chỉ nghĩ về mình. Thế
giới của chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao nếu mỗi người không chỉ chăm lo về lợi
ích riêng của mình mà còn chăm lo về lợi ích của người khác nữa.]
Gandhi
đã có một hành động thật cao quý bởi trong sự mất mát của bản thân như thế, ông
vẫn có thể nghĩ đến người khác.
Mint
(Dịch
từ Indiachild)
Xe lửa
bắt đầu chuyển bánh. Gandhi nhảy vội lên tàu. Một chiếc giày của ông rơi xuống.
Gandhi không thể nào nhảy xuống để nhặt nó trong khi tàu chạy càng lúc càng
nhanh. Trước sự sững sờ của mọi người, Gandhi đã tháo luôn chiếc giày còn lại
và ném về phía chiếc giày kia.
Hành
khách trên tàu lấy làm lạ về hành động kỳ quặc của ông. Gandhi mỉm cười và giải
thích: “Nếu có một người nghèo nào lượm được chiếc thứ nhất, họ có thể
tìm thấy chiếc thứ hai và sẽ xài được đôi giày của tôi”.
Chúng
ta thường ít nghĩ đến người khác mà chỉ nghĩ về bản thân mình. Khi chúng ta bị
mất mát, điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là những thiệt thòi và bất hạnh của
mình. Chúng ta mất quá nhiều thì giờ cho sự tiếc nuối, than thở, chán nản, thậm
chí trở nên cáu gắt và bực bội vì những rủi ro xảy ra. Gandhi đã có một hành
động thật cao quý bởi trong sự mất mát của bản thân như thế, ông vẫn có thể
nghĩ đến người khác.
Hành
động của Gandhi chứng tỏ việc nghĩ đến người khác đã trở thành một phần trong
tư tưởng và nguyên tắc sống của ông. Nếu trong những lúc bình an và thành công
mà chúng ta còn không quan tâm lo lắng cho những kẻ bất hạnh hơn mình thì liệu
khi gặp khó khăn, mất mát, ta có thể làm được điều đó hay không?
Xung
quanh ta có biết bao nhiêu người khó khăn. Họ đang cần sự giúp đỡ. Những gì họ
thiếu thốn không phải lúc nào cũng là vật chất, mà đôi lúc chỉ là một lời động
viên an ủi. Thế giới của chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao nếu mỗi người không chỉ
chăm lo về lợi ích riêng của mình mà còn chăm lo về lợi ích của người khác nữa.