Tình Yêu Diệu Kỳ
Mưa chiều thứ bảy lác đác mưa rơi,(tựa đề một
bài hát) lác đác nhưng cũng làm ứơt sũng
dàn hoa giấy, kèm theo làn gió biển, đem lai một bầu không khí dễ chịu. Trong
căn biệt thự mới cất, ánh sáng đã được mở. Chàng nắm lấy tay nàng, kéo sát về
mình, bốn mắt nhìn nhau như muốn nói điều gì. Một thoáng trôi qua, nàng đẩy nhẹ
chàng ra và nói. “ Thôi anh, mình hãy để lại cho nhau những gì tốt đẹp nhất
trong ngày cưới.” Như đồng ý với nàng, chàng lùi lại, tay với lấy ly nước. “
Uống nước đi em, hôm nay trời nóng quá.”
Chàng tên là Hải.
Cha của Hải là một nhạc công, của một ban nhạc nổi tiếng ở Sai gòn. Không biết
vì lý do gì, ông đã chuyển sang đi buôn. Mẹ của Hải là một nhà thơ, nhà văn, dù
chỉ là nghiệp dư, nhưng bà cũng có một số tác phẩm nổi tiếng. Từ ngày lấy cha
của Hải bà đã nghỉ viết, và chỉ làm việc
nội trợ trong nhà.
Từ bé đến giờ, Hải và mẹ không hề biết cha
buôn bán cái gì, chỉ biết mỗi tháng ông cầm tiền về, có khi rất nhiều tiền. Căn
biệt thự sang trọng mà mẹ con Hải đang ở, được ông mua bằng một khoảng tiền rất
lớn. nhưng, điếu đó không quan trọng bằng việc học hành của Hải. Từ hồi học lớp
một, cha Hải đã mua cho, nào là quần áo, giầy dép, bút mực, sách vở, không
thiếu thứ gì. Khi lên đại học và đến bây giờ, sắp là bác sĩ, mà Hải không gặp
khó khăn gì trong viêc tiền bạc. Vì vậy, Hải rất quí mến cha, yêu thương mẹ
Nàng là con út
trong một gia đình có ba anh chị em, nàng tên Hương, là con của một vị thẩm
phán có uy tín. chỉ sống bằng đồng lương chân chính, nên gia đình Hương có cuộc
sống đạm bạc, việc học của Hương có khi gặp khó khăn, nhất là những năm cuối trường đại học dược này
Báo đây, báo
đây… Đang suy nghĩ miên man, chợt Hải
tỉnh lại khi nghe tiếng rao bán báo. “ Bán cho tờ báo” Hải gọi mua, nhưng chưa
vội đọc, để nó trên bàn, thấy vậy Hương với tay cầm tờ báo lật qua lật lại. “
Ồ. Ai như hình bác Hà”. Hương kêu lên, Hải quay lại, cầm tờ báo, đúng là cha
mình. “ Có chuyện gì thế” Hải vừa hỏi vừa đọc hàng chữ in đậm. Đã bắt được tên
trùm ma túy Đỗ Hoàng Hà. Không tin vào mắt mình, lấy tay dụi mắt, chớp chớp mấy
cai, cố nhìn thật kỹ hình người trong báo, và Hải đổ xụp xuống ghế, Hương chạy
lại đỡ, bất giác Hương nhìn lên, nào ti vi, tủ lạnh, nào dàn máy hát tối tân,
ngoài kia chiéc xe hơi mới cáu, nào..nào..Hương ôm đầu khóc lóc, bỏ chạy. chạy
mãi, chạy mãi…
Vì là người cầm đầu, và số lượng ma túy quá
nhiều, cha của Hải đã bị kết án nặng nhất, là tử hình, và bị tịch thu tài sản do làm ăn
bất chính mà có. Nhìn xuống hai mẹ con, hàm răng ông cắn chặt, như đang hối
hận, nước mắt ông tuôn chảy, như đang xám hối, ngước mắt lên trời cao, như đang
xin tha thứ.
Hải và mẹ đã được
người cậu đưa về nhà mình. Hải biết cậu rất thương mẹ con Hải, nhưng làm sao mà
Hải sống được, khi tiếng đời dị nghị. ( Ôi, nó là con của tên buôn ma túy, một
tên giết người hàng loạt ) và còn Hương nữa. Cha của Hương là một vị thẩm phán
nghiêm minh, ông không bao giờ chấp nhận cho Hương, quen con của một kẻ tội đồ.
Lững thững trên đường,
đã hai ngày nay Hải chưa ăn gì, phải nói là Hải không muốn ăn bất cứ cái gì.
Trong đầu Hải bây giờ chỉ có từ chết, vâng, chỉ có chết mới thoát khỏi cảnh đau
đớn này. Trước mặt Hải là dòng sông đang cuồn cuộn, chảy xiết, nhưng sao hôm
nay mọi người đứng đây đông thế? À, thì ra họ đang vớt xác một người chết đuối.
Không thể thực hiện được ý định tự tử, Hải quay lại, tìm cách khác.
Không định hướng đi
đâu, lang thang hết mấy con phố, Hải thấy cánh cửa ngôi Nhà Thờ rộng mở, Hải
bước vào, ngồi ở hàng ghế cuối, Hải chỉ biết khóc, khóc như chưa hề được khóc. Vị
Linh Mục già đang nguyện kinh, nghe thấy tiếng khóc nức nở, quay lại, thấy
người thanh niên mặt mũi sáng sủa, ăn mặc bảnh bao, sao lại ngồi đây mà khóc.
Cha bước tới, cầm tay lay nhẹ và hỏi.
“Sao con ngồi đây, và tại sao con khóc?”Mãi một lúc sau, Hải mới kể hết nỗi
lòng cho vị Linh Mục nghe. Nghe xong, Cha ân cần nói “ Con về ở với Cha, Cha sẽ
tạo cho con một niềm vui mới”
Chiều thứ bảy, lễ
kính Đức Mẹ. nhiều người dâng hoa chật kín bàn thờ. Cha xứ bảo Hải. “ Con đem
những bông hoa này, cắm vào bình cho đẹp” Nhìn những bông hoa thơm ngát, đủ
chủng loại, đủ màu sắc. Hải nắn nót, tỉa bớt lá già, lá xấu, ngắm nghía hồi
lâu, “ Đẹp, đẹp thật” Hải tự nghĩ. Những
bông hoa sớm nở, tối tàn này, mà còn được Chúa Trời dựng nên để tôn vinh Ngài. Phương chi con
người chúng ta, là hình ảnh của Ngài, là Đền Thờ của Ngài, mà sao ta lai hủy
hoại đền thờ này?
Hải hai tay cầm
hai bình hoa, cung kính đặt dưới chân Đức Mẹ, quỳ xuống, miệng thì thầm.( xin Mẹ dắt con đến cùng Chúa
con.).Hải quỳ hồi lâu, nghe như Mẹ dạy
bảo điều gì. Và, hai ngày sau, Hải đã lãnh bí tích hòa giải sau nhiều năm quên
lãng. Xin Cám Ơn Mẹ.
Người vui mừng nhất
là Cha xứ. Từ ngày có Hải, công viêc mục vụ, công việc bác ái của Cha, đã được
Hải tận tâm phụ giúp. Những lần thăm viếng bệnh nhân, nhờ có kiến thức về y
khoa, nhiều bệnh nhân đã được Hải chăm sóc một cách tận tình, được an ủi, được
chia sẻ,và được chữa khỏi, khỏi bệnh phần xác và đặc biệt được chữa khỏi bệnh
phần hồn.
Hải bây giờ thật
vui, vui khác với cái vui khi ở trường, khác với cái vui khi mỗi lần gặp Hương.
Chiều qua,có một cụ già đem đến tặng Hải một bể cá vàng mà cụ đã dày công chăm
sóc, người khác tặng Hải chậu bonsai quý, và đặc biệt, bà Mari Huệ đã tặng Hải
bộ Kinh Thánh cổ, có từ thế kỷ thứ mười lăm. Nhờ có quyển Kinh Thánh này, mà
niềm tin của Hải đã được nâng cao.
Vào dịp lễ Phục
sinh, Hải xin phép Cha xứ cho về thăm mẹ và cậu. vượt đường xa hơn trăm cây số,
hỏi thăm mãi mới tới được nhà cậu, nhưng, người ra mở cửa không phải là cậu, mà
là một người đàn bà hoàn toàn xa lạ. Bà cho biết, bà đã mua căn nhà này hơn một
năm rôi, và người chủ cũ đi đâu, bà không biết. Biết tìm mẹ và cậu ở đâu?
Một năm sau, với
tất cả niềm tin, lòng nhiệt thành, đức vâng lời, và nhất là lòng ao ước được đi
tu. Cha xứ đã chấp thuận để Hải tu học ở Đại Chủng Viện. Trong suốt thời gian
tu học, Thầy Hải rất chăm chỉ, đọc và suy gẫm lời Chúa rất kỹ, khiêm nhường
tuyệt đối, vâng phục bề trên một cách nghiêm túc. Đến nỗi Cha Viện Trưởng phải
thốt lên rằng. “ Có một ông Thánh đi tu.”
Thắm thoắt mười
năm trôi qua, Thầy Hải giờ đây đã là Linh Mục, Cha Hải đã được bổ nhiệm về ngay
tại giáo xứ, mà trước kia cha đã được Cha già giới thiệu nhập học. Trong bài
giàng ngày lễ nhận xứ, Cha già rưng rưng nước mắt nói rằng. “ Tôi sung sướng,
vui mừng được Cha Hải vè đây, trước mắt là cha phụ tá, sang năm, là tôi tới
tuổi nghỉ hưu, cha Hải sẽ thay tôi đảm đang chánh xứ. Tôi rất tin tưởng và hy
vọng vào Cha, Cha sẽ đưa giáo xứ ta đi lên, ngày một tốt hơn.
Chiều Chúa nhật nọ, khi Cha Phụ tá đang chuẩn
bị cho Thánh Lễ chiều, thì nhận được lệnh Cha xứ. Có một bệnh nhân đang hấp
hối, Cha đi ngay tới nhà dưỡng lão, kẻo không kịp. Khi tới nơi, Cha thấy một bà
cụ đã gân bảy mươi tuổi, dáng người hom hem, nhưng toát lên một vẻ quí phái. Sau
khi cho bà cụ rước lễ, bà ra hiệu cho Cha lấy một vật gì dưới gối, cha nghĩ đó
là bản kinh xưng tội. Cha vội nhét vào túi, vì thấy bà cụ nấc lên một tiêng và trút hơi thở.
Mọi người vội kêu tên cực trọng, xin cứu lấy Linh Hồn Maria.
Đêm hôm ấy, khi
chuẩn bị đi ngủ, Cha Hải nhớ tới tờ xưng tội của bà cụ, ý định là cầu nguyện
cho bà. Cha mở ra và đọc.: Con tên là Maria Nguyễn thị Hiền. chồng con tên là Giuse
Đỗ Hoàng Hà. Chúng con có một đứa con tên là Giuse Đỗ Minh Hải…. Đến đây thì
Cha không đọc được nữa. Cha vội lao ra cửa, phải chạy tới nhà dưỡng lão ngay, đêm
đã khuya, ngoài đường vắng tanh, trước mặt Cha là cánh cửa sắt lạnh lùng, như
đang cản bước. loanh quanh đi tìm một lối thoát, Cha đã đứng trước tượng Đức Mẹ
từ lúc nào mà không biết. Ngước mắt lên nhìn Mẹ, cầu cứu Mẹ, xin được Mẹ an ủi.
( Này con, Mẹ biết con đang đau khổ, Mẹ
thông cảm với con. Xưa kia, khi Mẹ đứng dưới chân Thập Giá Chúa, Mẹ cũng đã rất
đau khổ, tưởng như dao sắc thâu qua lòng vậy. Mẹ nhìn lên thấy Chúa Giesu đang
đau đớn, xin phó thác Linh Hồn trong tay Đức Chúa Cha, Mẹ cũng đã dâng sự đau
khổ này cho Đức Chúa Cha. Nay con cũng hãy dâng lên Thiên Chúa nỗi đau này, để
được Thiên Chúa xót thương.) Lạy, Mẹ xin, yên ủi chúng con luôn luôn…..
Trong Thánh Lễ an
táng của bà Maria Hiền, Cha đã giảng về sức mạnh của đồng tiền. Nội dung vắn
tắt như sau. “ Nếu chúng ta làm nô lệ tiền bạc, nó sẽ phá hoại hạnh phúc gia
đình mình, nó sẽ phá hủy tư duy cuộc sống, phá hủy kiến thức cuộc sống, phá hủy
tình thương cuộc sống. v.v…Và, ngược lại, khi chúng ta làm chủ được nó. Làm sao
chúng ta nhận thức được, ta đang làm nô lệ đồng tiền? hay ta đang làm chủ đồng
tiền?”
Thầy Là Đường, Là
Sự Thật và là Sự Sống. Chúng ta hãy theo Đức Kytô, để được Ngài dẫn dắt. để ta
không làm nô lệ tiền bạc, thế gian và xác thịt.
Lạy Chúa, xin cho
con biết nhận Chúa là chủ của đời con. Để con sống, nhưng không phải con sống,
mà là Chúa sống trong con. Amen
Phỏng theo lời kể của một Linh Mục
Toma Đỗ lộc
Sơn.