Chia Sẻ Hạnh Phúc Để Được Hạnh
Phúc.
Hơn ba mươi năm bặt âm vô tín, gặp lại
người bạn cũ. Anh mời tôi ghé thăm nhà để cho biết, và có dịp nào rủ các bạn
cùng lớp ghé chơi.
Nhà anh ở tận Củ chi, đi theo anh, ngoằn
nghèo hết mấy con đường rồi cũng tới. Nhà anh là một căn nhà xây theo kiểu cổ,
ba gian, mái lợp ngói, xung quanh trước kia dừng ván, nay được xây tường, sơn
nước, trông cũng đẹp lắm. Quanh nhà, anh trồng rất nhiều hoa kiểng, những tàn
bông giấy đủ màu sắc, mát rượi. những chậu bonsai giá trị, đếm không xuể. Ao cá có hằng trăm con, gà nuôi thả, và còn nhiều
thứ khác không sao kể xiết.
Sau khi yên vị, tôi mới có dịp quan sát.
Anh cũng trạng tuổi tôi, mà sao anh trông trẻ hơn tôi, khỏe khoắn, nhanh nhẹn,
và nhất là trên khuôn mặt anh luôn luôn nở một nụ cười, vui tươi và thân thiện.
Hỏi anh bí quyết nào mà anh có được điều này. Anh cười ha hả….Có bí quyết gì
đâu … Mọi sự là do Thiên Chúa ban cho khi mình hết lòng tin tưởng Ngài, và biết
kết hợp với lao động và lao động, thì mình sẽ thành công.
Trưa
đến, anh chiêu đãi tôi bằng món cá nướng bắt từ dưới ao lên, vì là thượng khách,
nên anh bắt thêm mấy con ếch, cũng nướng luôn, cùng với rau gia vị quanh nhà và
bánh tráng là đặc sản của Củ chi này.
Trước khi dùng bữa, anh đọc lời mà anh gọi là Tạ Ơn Chúa.
Thú thật tôi sống ở saigon này, đi ăn nhiều
nhà hàng lớn, tốn bạc triệu mà vẫn không ngon bằng bữa ăn chốn đồng quê này, nơi
có gió đồng thổi lồng lộng, thật sao mà Hạnh Phúc quá.
Tôi vẫn chưa hết tò mò, hỏi anh thêm câu
này.
-
Anh chị ở xa chợ,
viêc đi lại mua bán thì sao?
-
Anh cười trả lời
thay cho chị . Một tuần tôi chỉ đi chợ một lần, chủ yếu mua gạo, đường, sữa,
nước mắm,v.v..còn những thứ khác nhà có sẵn
-
Tôi cười hỏi. Thế
tiền kiếm được anh chị để đâu cho hết?
Như gãi đúng chỗ ngứa, anh
cười hà hà ..Tôi gửi Ngân Hàng Ngoại Thương.
Như thầm đoán tôi không hiểu, anh nói luôn.
Ngoại thương là thương người ngoài, Tôi dùng số tiền này để làm từ thiện giúp
người nghèo. Tôi chưa từng gửi ngân hàng nào cả.
Nghe đến đây thì tôi xúc động quá . Tuy
là Bác sĩ ngành giải phẫu tim lâu năm, lương tháng từ vài chục đến cả trăm
triệu đồng ,nhưng tôi vẫn cho là chưa đủ, lao vào những thú vui vô bổ, ăn uống
lu bù, lãng phí.vậy mà cứ cho mình là
nghĩa hiêp, cứu người, chứ thật ra tôi chỉ làm công việc vì tiền, tiền nhiều
thì hết bệnh, tiền ít thì bệnh không hết, thế thôi.
Tệ hơn nữa là tôi chưa gửi được đồng nào vào
ngân hàng ngoại thương như cách nói của anh bạn tôi đây.
Bởi vì tôi được sinh ra trong một gia đình
khá giả, may là tôi còn chịu học hành, chứ không thì….Tôi nói với anh bạn tôi.
-
Anh cho tôi theo
anh với?
-
Bây giờ đến lượt
anh tròn mắt ngạc nhiên. Anh nói sao?
-
Ý tôi muốn nói
là,..Anh cho tôi theo anh đến ngân hàng ngoại thương với anh.
-
Ah..ah….cái gì
chứ, cái đó thì được.
Gần
sáu mươi tuổi rồi, cái tuổi gần đất xa trời mà tôi chưa được một ngày sống đẹp, sống có ý nghĩa. Tôi thấy cái tôi của
tôi to quá, ra đường một bước là có xe đưa đón, ở nơi làm viêc là có người tâng
bốc,nịnh hót, cuối cùng tôi cũng không biết tôi là ai.
Giờ gặp lại người bạn cũ, anh đã mở mắt
cho tôi. Cám ơn anh chị, giờ thì tôi tin rằng ; Thiên Chúa cũng thương đến tôi,
bằng chứng là cho tôi gặp được người bạn này, vì đã hơn ba mươi năm chưa gặp. và tôi
cũng tin rằng ;Trên đời này, còn rất nhiều người tốt, Và sau cùng, một nhà đạo
đức nào đó đã nói ; Hãy Chia Sẻ Hạnh Phúc Để Được Hạnh Phúc.
Tôma Đỗ Lộc Sơn